Trừ hàng chữ “Croatian Rhapsody" to đùng trên đầu, những nốt nhạc bay bổng còn lại chỉ là một mớ hỗn độn trong mắt Sở Dung, cô không thể hiểu nổi. Croatian Rhapsody*: Như một bức tranh tái hiện lịch sử Croatia hùng tráng được viết bởi Tonci Hulijic và được biết đến dưới ngón đàn của Maksim Mrvica - kẻ nổi loạn của phím dương cầm. "Thầy Tiểu Tuấn ạ, em không hiểu nốt nhạc lắm,' Sở Dung giơ hai tay cứng nhắc, nói với giọng đầy phấn khích: "Anh có thể dạy em vài nốt nhạc cơ bản như đồ rê mi không?"

Brown Tuấn nhẹ nhàng nghiêng mình về phía trước, hương thơm đắng và lạnh lan tỏa vào mũi Sở Dung. Cô nhịn thở và thì thâm: "Thây ơi, xin hãy chỉ dạy em cách đi trước khi chạy.

"Em không chơi được bản nhạc này à?” Brown Tuấn hỏi một cách điềm tĩnh.

Sở Dung khẽ gật đầu.

"Em đến từ đâu vậy?" Brown Tuấn tiếp tục hỏi, làm tim Sở Dung đập thình thịch. Đàn dương câm đặt ở nơi máy quay không thể quay tới, có lẽ là do Brown Tuấn đã nói với Phó Như Hối rằng anh ta sẽ không lên hình. Với lại gameshow lân này chủ yếu là quay Phó Niên và Phó Dư, vai của Sở Dung cũng không còn lớn như trước đây, thay vì gọi là Mẹ tôi là siêu nhân }, chẳng bằng đổi thành é Tôi là siêu nhân nhỏ của mẹ ) .

Có vẻ như chương trình này được Phó Như Hối đặc biệt sắp xếp để rèn luyện cho những đứa trẻ, ví dụ như bây giờ nếu không phải do Phó Như Hối tìm giáo viên dạy dương cầm cho Sở Dung, cô đã có thể nằm thoải mái ở một bên mà không cân phải động tay, động chân làm gì cả. Còn Phó Niên và Phó Dư thì phải suy nghĩ nát óc, để hoàn thành bức tranh có tới vài trăm mảnh ghép hình, theo nhiệm vụ do tổ chương trình sắp xếp.

"Cái này đặt đây được không anh?" Phó Dư giơ một mảnh ghép đen bóng lên và hỏi Phó Niên: "Giống socola."

Phó Niên dựa hai tay xuống sàn, mặt nhăn nhó, trông rất buôn.

Trong nhà không có nhân viên công tác của tổ chương trình, trò chơi ghép hình này là do Phó Như Hối giao cho hai anh em họ, trước khi ra ngoài ba sờ đầu cậu và em trai, cười rất hiền từ: "Niên Niên, con nhất định phải làm cho xong nha." Do Phó Như Hối đã dặn dò trước khi ra ngoài, Phó Niên cảm thấy áp lực, chậm chạp không dám làm, đầu tiên cầm mấy mảnh ghép lên nhìn đi nhìn lại một hồi, miễn cưỡng có thể nhìn ra được đây là bức tranh ghép ảnh hình người. "Không phải socola đâu." Phó Niên nhận lấy mảnh ghép đó từ tay của Phó Dư, suy nghĩ một chút: Có lẽ là tóc, em nhìn đi. Phó Niên tìm ra vài mảnh nửa đen nửa trắng, có mảnh thì màu trắng nhiều màu đen ít hoặc có mảnh chỉ toàn màu đen, cùng với mảnh mà Phó Dư đưa ghép lại với nhau, có thể nhìn ra là một sợi tóc.

Sau vài lần thử, cuối cùng cũng ghép thành hình, anh trai chỉ vừa mới ra tay đã có thể ghép ra một bức tranh nhỏ, Phó Dư siết chặt nắm đấm nhỏ, mắt lấp lánh: "Wowl! Anh trai giỏi thật!"

Trong lòng Phó Niên đang buôn bực nhưng được khen như vậy, ngay lập tức tự tin hơn hẳn, cậu cong khóe miệng lên: "Tìm thêm những mảnh ghép khác đi, đây có lẽ là một bức tranh ghép ảnh hình người, đầu tiên chúng ta hãy ghép ra mắt mũi miệng trước.

Phó Dư đầy hứng khởi: "Sau khi ghép xong, chúng ta sẽ cho mẹ xem, chắc chắn mẹ sẽ vui lắm!"

Phó Niên nhìn vê hướng Sở Dung đang nỗ lực học tập, cô đang trò chuyện sôi nổi với giáo viên nhưng đã qua lâu như vậy, vẫn không nghe thấy một chút tiếng đàn dương câm nào.

"Mẹ có vẻ rất vui,' Phó Niên thì thâm một câu với giọng điệu không chắc chắn lắm, sau đó cúi đầu nghịch mảnh ghép trong tay, cũng không biết mẹ còn nhớ lời mình đã nói là muốn hỏi chú kia là ai hay không. Cậu lại ngẩng đầu nhìn Sở Dung vài lần, vô thức tăng âm lượng: "Em trai, em lấy giúp anh vài mảnh ghép đi."

Phó Dư giật mình vì giọng nói bất ngờ của anh trai, cậu bé vỗ vào ngực mình mạnh: “Anh trai, anh cân mảnh nào?”

5.47756 sec| 2387.391 kb